Một đoạn đường
Đi chung, một đoạn đường mà
Làm sao biết ngắn, hay là dài đây
Hai năm có lẽ chẳng đầy
Sao so sánh được, bề dầy phong ba
Bản thân cảm thấy mặn mà
Gần hai năm đấy, gấp ba bình thường
Nhìn người sẽ thấy tấm gương
Tự thân thôi thúc, mở đường mình đi
Bao nhiêu vất vả hề gì
Còn thở còn cố, đừng bì với ai
Mong rằng, dù là ai đi nữa, cũng thật mạnh mẽ với tất cả những thứ đã xảy ra. Trên bước đường mình đi, thật may mắn khi được gặp những người giỏi. Để từ những lần gặp ấy, mình học được thật thật nhiều điều. Có những người mà bản thân luôn mong họ sẽ thật thành công, vui khi họ đạt được thành tựu gì đấy, và buồn khi nghe những câu chuyện họ không may gặp phải. Không sống hộ ai được, nhưng hiểu thì hiểu được. Không ưa nịnh được, nhưng cái nào đúng, cái nào sai cần công nhận.